Việc bắt nạt chắc chắn là sẽ có ẩu đả, nhưng ẩu đả đến mức nào thì lại tùy sự vật sự việc. Khi con mồi phản kháng lại kẻ đi săn cũng như vậy, cũng tùy vào sự vật sự việc, kết quả thực tế vẫn cho thấy con mồi là kẻ chịu thiệt thòi, còn kẻ đi săn dù bị con mồi phản kháng đến mức độ nào đi chăng nữa thì kẻ săn mồi chiến thắng là điều tất yếu.
Con mồi sẽ biến thành kẻ đi săn? Không! Chuyện đó có thể ở trong phim, trong tiểu thuyết, hoặc ở một trận chiến nào đó, nhưng đối với những học sinh đóng vai làm con mồi thì điều đó rất khó xảy ra, hoặc có thể không xảy ra luôn. Bởi vì nếu những học sinh là con mồi một khi đã ra tay thì không bao giờ biết nặng nhẹ, hậu quả luôn ghê gớm và khôn lường hơn nhiều so với bọn bắt nạt đánh bạn thường xuyên.
Một khi con mồi đã ra tay thì rất chí mạng, có thể đoạt mạng luôn kẻ đi săn. Nhưng câu chuyện này có lẽ là để sau, vì câu chuyện hôm nay con mồi vẫn là con mồi. Câu chuyện này kể về con mồi đã cố gắng phản kháng, nhưng sự cố gắng đấy không ăn thua, lại còn mang thêm phần thiệt thòi vào bản thân. Và vẫn như bao nhiêu lần con mồi bị đánh đập, bị ăn thịt, sự can thiệp của người lớn dường như không đáng kể. Bọn bắt nạt vẫn thế, nhởn nhơ, không bao giờ phải trả giá.
Mạnh “mít” – thằng này là học sinh giỏi ở lớp chọn Toán – nhà giàu, đẹp trai, người dong dỏng không to cao lắm, nhưng không phải dạng gầy yếu, đéo kính dầy cộp, và được cái là cũng hay cười. Nếu là bây giờ thì nhiều bạn nữ cho rằng đó là hình tượng nam thần, nhưng ngày xưa đối với bọn bắt nạt thì đó là hình tượng con mồi đáng để lưu ý. Thậm chí là mồi ngon đối với những thằng vừa học ngu vừa du côn côn đồ.
Một thằng vừa giàu – chúng nó có thể trấn lột tiền bạc. Một thằng vừa ngoan hiền – chúng nó có thể đá đít, bớp đầu bất cứ lúc nào chúng nó thích. Một thằng vừa học giỏi – chúng nó có thể bắt thằng này chép bài hộ, làm bài hộ và xé bài kiểm tra của thằng này bất cứ lúc nào chúng nó muốn. Một con mồi quá hoàn hảo, đến mức kẻ đi săn không cần phải săn.
Thằng Sáng – loại côn đồ không phải điển hình – tức loại côn đồ này vẫn còn quan tâm đến chuyện học hành, nhưng đụng chuyện hoặc hứng khởi lên vẫn bắt nạt bạn học như bình thường. Loại côn đồ này còn khó đoán hơn cả loại côn đồ bình thường như thằng Chung, thâm hiểm chắc chỉ thua loại côn đồ như thằng Huy. Và thằng Sáng lần này chính thức va chạm với thằng Mạnh. Nơi va chạm ấy vẫn là cái hành lang trước cửa lớp học.
Thằng Mạnh trong một lần không muốn chia sẻ bài tập của mình cho thằng Sáng. Thằng Sáng sau khi không thuyết phục được thằng Mạnh đã quyết định ra tay cho bõ tức. Nó túm cổ áo thằng Mạnh kéo ra ngoài hành lang, quăng, ẩn mạnh thằng Mạnh để cho thằng Mạnh ngã xuống đất, khi con mồi ngã xuống đất thì kẻ đi săn đã chiếm sẵn ưu thế rồi.
Thằng Sáng đạp gót chân vào thằng mặt thằng Mạnh, nhưng với kinh nghiệm ăn đòn nhiều năm, cú đạp này tuy trúng nhưng thằng Mạnh đã kịp giơ cùi chỏ lên che mặt. Gót chân đập vào cùi chỏ khiến cho gót chân bị giật giật khá đau, thằng Sáng càng sôi tiết hơn, ngồi đè lên thằng Mạnh tiếp túc đấm nhiều hơn. Thằng Mạnh lần này đã phản kháng mạnh hơn, nó không đỡ đòn nữa mà ra sức đấm lại.
Với kinh nghiệm nhiều năm đánh bạn và bắt nạt người khác, thằng Sáng luôn chiếm ưu thế trong “trận đánh” này, thằng Mạnh tuy chủ động phản kháng lại nhưng vẫn là thế bị động, nhìn thì tưởng đấm lại cũng được đấy, nhưng thật ra vẫn là nằm im chịu trận là chính.
Sau những phút bị đấm cho tối mắt tối mũi, thằng Mạnh đã vùng lên đẩy được thằng Sáng ra, thoát ra khỏi thế bị ngồi lên. Dù sao vẫn chỉ là mấy thằng học sinh, chứ không phải võ sĩ MMA chuyên nghiệp, nên dù có ưu thế ngồi trên mà bị đẩy ra cũng là chuyện bình thường. Nghe qua thì tưởng thằng Sáng mất ưu thế rồi, nhưng ngay lập tức nó túm tóc thằng Mạnh và kéo đầu thằng Mạnh xuống, sau đó nó đưa đầu gối lên đập thẳng vào mặt thằng Mạnh.
Chiêu này quả thực thằng Mạnh chắc chưa ăn đòn bao giờ, nên không biết đỡ thế nào, cái mắt bên trái của nó ăn trọn cả cú lên gối như trời giáng của thằng Sáng, mắt kính vỡ làm đôi, mẩu nhựa mica của kính dính vào xung quanh hốc mắt, gọng kính giữ mắt cũng bị gãy hoàn toàn. Sau đó liên tiếp khoảng chục lần như vậy, mắt trái của thằng Mạnh đã liên tục ăn trọn cú lên gối của thằng Sáng. Mắt thằng của thằng Mạnh đã tím ngắt, hốc mắt bị dập và chảy máu. Lúc này thằng Sáng đã ngừng lại, đẩy thằng Mạnh ngã xuống như một miếng rẻ rách. Nó nói nhìn nhìn không một chút hối hận và nói:””Chết mẹ mày đi, nhớ mặt bố mày đấy!”
Bạn cùng lớp với thằng Mạnh lúc đấy chạy ra lấy khăn tay úp vào mắt thằng Mạnh cho máu đỡ chảy ra. Hai thằng khác thì kéo thằng Mạnh đứng dậy để đưa nó vào phòng y tế của trường. Sau đó tan cuộc, chẳng thấy ai nói gì nữa, chủ nhiệm lớp của thằng Mạnh cũng câm như hến chẳng thấy ý kiến với thằng Sáng của lớp bên cạnh, mà chủ nhiệm lớp thằng Sáng cũng im thin thít, không thấy ý kiến gì về vụ việc này. Mà đặc biệt hơn nữa, cũng không thấy bố mẹ thằng Mạnh ý kiến về việc con mình bị đánh đến mức đó. Mọi việc im lặng đến kỳ lạ.
Tôi vẫn như mọi lần, sống hèn. Không dám ý kiến, không dám ho he. Chỉ biết đứng nhìn và gim thằng Sáng lại. Trong đầu nghĩ, nó ra tay mạnh thế này, mình phải tránh xa.
